CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 10

 Cô không còn hơi sức đâu mà phản bác lại Mễ Mễ, giờ đây cô đang đau đầu tìm cách sinh tồn.

Tiếp sau phải làm gì đây? Nghỉ việc? Nhưng nghỉ việc rồi thì sẽ sống sao đây?

“Vậy thì quay lại cầu xin anh ta đi! Dù sao anh ta cũng là đầy tớ nhà cậu ngày xưa, chắc chắn sẽ nương tay!”

“Mình có chết cũng không bao giờ làm thế!” Cô không bao giờ dám tưởng tượng ra cảnh đó. Mễ Mễ thở dài, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Cậu làm gì vậy?”

“Tiền thuê nhà ở đây đắt lắm, thu dọn đồ đạc để chuyển về chỗ cũ ở!” Mễ Mễ chán nản trả lời.

Thượng Linh nước mắt đầm đìa, cô không chịu, không chịu.

“Được! Mình quyết định rồi!” Thượng Linh giơ nắm đấm lên, Mễ Mễ ngay lập tức phấn chấn bò ra bên cạnh cô.

Năm phút sau, Thượng Linh quăng ra được một câu: “Mình quyết định sẽ ra ngoài đi bộ một mình để tĩnh tâm lại, suy nghĩ xem tiếp theo sẽ phải làm thế nào.”

Mễ Mễ cong môi lên, mặt mày lạnh tanh bò ra xa.

***

Thượng Linh không thể quay về sống tiếp tại chung cư của Diệp Thố, cũng may nhờ đã chuẩn bị sẵn hành lý đi du lịch nên còn có thể tạm thời quay về sống cùng Mễ Mễ. Tuy nhiên, cuộc sống sau này phải làm sao đây?

Lúc đi lang thang trên đường cô cũng để ý thấy những biển quảng cáo tìm người làm ở các cửa hiệu bên đường. Với học vấn của cô, để tìm được một công việc không khó, nhưng nếu muốn tìm một công việc đủ để chi trả chi phí tại viện an dưỡng của cha lại là một việc không dễ chút nào. Không thể phủ nhận, tình hình hiện nay thật tàn khốc.

Lúc chiều tối, khi đi qua một cửa hiệu piano, cô thấy có một phụ huynh đưa con đến học, cô biết ở đây có mở lớp dạy đàn piano. Nghĩ đến việc mình đã lâu không chơi đàn, cô định vào đây tìm một công việc bán thời gian làm tạm. Nhưng vì quá lâu không tập piano, ngón tay cứng lại không ấn nổi phím, cô vấp lỗi liên tục khi chơi một bản Invention hai chương của Bach nên không qua được vòng phỏng vấn nghiêm ngặt của ông chủ cửa hàng.

Thượng Linh đi lang thang đến tận tối, cho đến khi những hạt mưa bắt đầu rơi rả rích, cô mới nhận ra mình đã đi quá giờ cơm tối. Đang ngơ ngẩn ngồi trong chòi hóng mát tại công viên thì điện thoại đổ chuông, cô kinh ngạc khi thấy giọng nói ở đầu bên kia.

“Sao anh biết số của em?” Cô chưa từng cho anh số điện thoại của mình.

Giọng nói anh không giống hôm trước, có vẻ rất lo lắng, sau khi hỏi cô đang ở đâu, liền dặn đi dặn lại cô đứng chờ ở đó đừng đi đâu cả. Chưa đến mười phút sau, tiếng phanh xe vang lên trong cơn mưa, tiếp theo đó là tiếng bước chân vội vàng.

Tiếng chân dừng lại ngay trước khi bước vào chòi hóng mát, anh như thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô bình yên vô sự, gương mặt nặng nề cũng dần giãn ra, cuối cùng nở nụ cười tuyệt đẹp.

“Em là người không mang ô nhưng sao anh lại ướt như chuột lột thế kia?” Trong lúc cô vẫn còn đang trêu đùa anh, Phong Duy Nặc đã bước lên ôm cô vào lòng. Những giọt nước mưa trên áo anh làm ướt gương mặt cô, hơi lạnh nhưng lại khiến cô cảm nhận được hơi ấm dịu dàng.

Thượng Linh ấp úng nói trong lòng anh: “Có phải anh đã biết từ lâu rồi không?”

“Anh chẳng biết gì cả!” Tiếng anh khẽ cười vọng trên đầu cô.

“Đồ xảo quyệt!”

“Ăn cơm tối chưa?” Anh vuốt ve mái tóc mềm mại trong lòng: “Đi thôi, anh đưa em đi ăn!”

***

Điện thoại của Thượng Linh đổ chuông nhiều lần lúc đang ăn cơm, tất cả đều là cuộc gọi của Diệp Thố. Tiếng chuông đổ ầm ĩ không ngừng như đang gào thét nỗi tức giận của người ở đầu dây bên kia. Lúc đầu, cô còn ấn phím tắt, nhưng sau đó cô cho luôn số điện thoại của Diệp Thố vào danh sách đen.

Phong Duy Nặc không nói gì cả, chỉ ngồi yên lặng bên cạnh khẽ mỉm cười. Đương nhiên anh biết ai đang gọi đến, anh đến tìm Thượng Linh cũng vì nhận được cuộc gọi của anh ta. Rõ ràng, Diệp Thố không nên gọi điện thoại cho anh, hay nếu dùng thuật ngữ chuyên môn, đây gọi là “giao trứng cho ác”.

Một lúc sau, điện thoại của Phong Duy Nặc cũng rung lên, một tin nhắn gửi đến, chỉ có hai chữ: “Thằng khốn!” Nụ cười của Phong Duy Nặc càng rạng rỡ và đầy ẩn ý hơn, anh tiện tay tắt máy, nói với Thượng Linh, anh muốn đưa cô đến một nơi sau khi cô ăn xong.

Buổi tối tại phòng hòa nhạc không một bóng người, trong hội trường mờ tối, một chiếc đàn piano màu đen nằm cô độc trên sân khấu. Phong Duy Nặc tự tay bật chiếc đèn trên sân khấu, những vầng sáng hình trụ chiếu bóng trên cây đàn, mang màu sắc như ảo mộng.

Anh nói với cô, không lâu nữa anh sẽ tổ chức buổi hòa nhạc trong nước đầu tiên của mình tại đây.

Thượng Linh nhận ra ngày hôm nay anh xuất hiện để đả kích cô. Vừa mới đây thôi cô còn không tìm nổi một công việc bán thời gian ở cửa hàng piano, còn anh lại sắp có buổi độc diễn piano tại đây.

Điều này lại làm cô hồi tưởng lại quá khứ. Lúc đầu hai người học piano cùng nhau từ khi còn nhỏ, chỉ có điều tài năng của anh vượt xa cô rất nhiều. Sau khi anh chuyển đến nhà cô ở, hai người thường tập piano cùng nhau, người trong nhà họ Thượng chỉ cần nghe thấy tiếng nhạc là biết ngay ai đang ngồi trước cây đàn. Tiếng đàn êm ái du dương là của anh, còn tiếng đứt đoạn khủng khiếp đích thị là của cô.

Đang ngây người ra, bên tai Thượng Linh bỗng vang đến tiếng đàn piano êm dịu, chậm rãi khoan thai như dòng chảy đẹp đẽ của mùa xuân. Là bản nhạc “Beautiful Lady” của The Daydream.

Tuy đã nhiều năm qua cô không chơi đàn piano, nhưng có đôi lúc vẫn không kìm nổi lòng mình khi nghe đàn. Đây có lẽ là sở thích duy nhất của cô cho đến nay ngoài việc đi tìm “sổ gạo” dài hạn.

Cô bước lên sân khấu, tựa người vào cây đàn, chống tay lên cằm nhìn anh chơi say sưa. Bàn tay anh rất đẹp, những ngón tay trắng muốt ấm áp thon dài linh hoạt. Khi chơi đàn, thần thái anh hơi khác so với lúc bình thường, chăm chú hơn, gương mặt ấy mang nét rạng rỡ rung động lòng người.

Anh luôn say mê với cây đàn piano, cố gắng phấn đấu và có được thành tựu như ngày hôm nay.

Thượng Linh thấy trong lòng phiền muộn, thở dài một tiếng định bước đi, nhưng cô đã bị anh kéo lại. Thượng Linh ngã nhào xuống ghế, bất ngờ bị anh ôm vào lòng, một nụ hôn từ từ chạm vào má cô: “Tiểu Linh, có muốn hẹn hò với anh không?” Đôi mắt anh ấm áp dịu dàng như làn nước trong ánh đèn nhạt màu.

Thượng Linh ngẩn người, như thế này hơi thẳng thắn quá thì phải. Cô ngẫm nghĩ rồi hỏi anh: “Nếu em hẹn hò cùng anh, anh sẽ cho em tiền chứ?”

Phong Duy Nặc như bị cô chẹn ngang họng, không trả lời lấy một tiếng. Mễ Mễ gọi điện đến đúng vào lúc quan trọng này, giọng nói hơi quá khích, cô nghe một hồi mới hiểu đại ý là gì. Thì ra vừa rồi A Ảnh chủ động đến tận cửa hỏi Mễ Mễ xem Thượng Linh đi đâu. Giờ này Mễ Mễ đang trốn trong nhà vệ sinh gọi điện, bảo cô đừng xuất hiện vì Mễ Mễ quyết định sẽ giải quyết xong A Ảnh trong tối nay.

Thượng Linh sa sầm mặt mày. Đây đúng là điển hình của việc thấy trai là quên hết bạn bè. Không về chỗ Mễ Mễ, lẽ nào tối nay cô phải ra đường ngủ ư?

“Đến chỗ anh vậy!” Anh ngồi cạnh cô, ra hiệu mời mọc. Thấy ánh mắt chòng ghẹo có phần hơi đen tối của anh, cô dường như ngửi thấy mùi hoóc môn đang cuồn cuộn trong không khí.

Đắn đo hồi lâu, cuối cùng khi quyết tâm tự bỏ tiền ra thuê khách sạn thì thật thê thảm, cô phát hiện ra cửa phòng hòa nhạc không biết đã bị ai đó khóa từ lúc nào. Hay nói cách khác, tối nay hai người bị khóa trái cửa trong phòng hòa nhạc, sẽ không tài nào về nhà được.

“Đây là sự cố thôi!” Anh vội giải thích khi cô nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.

“Thôi, tìm người đến cứu chúng ta ra ngoài đã.”

“Anh không có người quen ở thành phố S. Thử tìm bạn em xem sao?”

“Em chỉ có một người bạn nhưng giờ cô ấy đang rất bận, nếu em không tính nhầm, có lẽ giờ này cô ấy đã tắt điện, tắt di động rồi! Hay là, gọi 119?”

“119 là cứu hỏa!”

“110?”

“…”

“Không thì em gào cứu tôi với nhé?”

Anh nhìn cô không nói gì. Rất lâu sau, đợi đến khi cô hết cách dựa người vào cánh cửa thở dài, anh mới bước tới nâng cằm cô lên: “Sợ phải ở một mình với anh đến thế sao?”

“Ha ha ha ha, làm gì có chuyện ấy chứ!” Tiếng cười của cô ngừng ngay khi anh đột nhiên nhích lại gần. Thân hình anh rắn rỏi cao lớn, bên ngoài chiếc sơ mi nhạt màu là áo ghi lê màu đen rất vừa vặn, góp phần làm nổi bật khí chất quý tộc của anh. Hơi thở đầy mê hoặc mang theo nụ cười mỉm khẽ lướt qua má cô, đôi môi càng lúc càng gần hơn.

“Dạy em chơi đàn đi!” Thượng Linh đột nhiên giơ tay lên.

Anh nhìn cô, nắm tay cô rồi khẽ vuốt ve. Do tập đàn nhiều năm nay, đầu ngón tay anh có những vết chai nhỏ, khiến cô có cảm giác hơi tê tê khi anh lướt qua lòng bàn tay mình.

Anh quyết định tạm thời hôm nay sẽ tha cho cô: “Muốn tập đàn phải không, đi thôi!”

Thượng Linh thở phào nhẽ nhõm, không còn cách nào khác đành phải ngoan ngoãn ngồi trước piano chờ anh dạy đàn. Vậy là đêm đó, Thượng Linh trải qua đêm đầu tiên không về nhà trong tiếng đàn piano đứt đoạn lạc điệu.

Lúc ấy, Thượng Linh không hề hay biết, trong lúc cô đang vô cùng chán nản ngồi trước piano, cố gắng dịch chuyển mười ngón tay chẳng chút nhịp nhàng thì có người đang chạy khắp nơi tìm cô. Còn cô cũng sắp phải trả giá “thê thảm” vì cái đêm không về nhà ngoài ý muốn này.

Thượng Linh cũng không hề biết, Phong Duy Nặc giờ phút này đang phải kiềm chế bản thân đến mức nào, đối với cô, nguồn gốc của tất cả mọi tai họa này đều tại An Huệ Nhi cả.

Ngày hôm sau, khi đôi nam nữ cô độc rời khỏi phòng hòa nhạc, An Huệ Nhi hống hách gọi điện cho Thượng Linh. Cô ta nói, cô ta sắp đính hôn với Diệp Thố nên lập tức sẽ chuyển đến chung cư sống cùng anh. Cô ta biết Thượng Linh đang sống ở đó, nên yêu cầu cô tự giác một chút, thu dọn đồ đạc của mình rời đi ngay, nếu không muốn bị ném đồ xuống từ tầng hai mươi tám.

Con nha đầu này có phải hống hách đến mức đấy hay không? Nếu tính ra, cô ta chẳng qua cũng chỉ là người hâm mộ con trai ông lái xe nhà cô ngày xưa thôi chứ có gì ghê gớm.

Thượng Linh buồn bực trong lòng nhưng cứ nghĩ đến đống quần áo và đồ đạc đang để ở nhà Diệp Thố lại thấy tiếc đứt ruột. Chung quy lại vẫn phải đi lấy đồ về, chỉ sợ gặp ngay phải ai đó, chẳng bằng nhân cơ hội này để Huệ Nhi phát huy khả năng diễn các màn sướt mướt của cô nàng, giúp cô giữ chân Diệp Thố.

Thượng Linh đã quyết, chỉ cần dăm ba câu là đủ kích Huệ Nhi. Cô thề sống chết trong điện thoại, chỉ cần cô nói ra, anh Diệp của Huệ Nhi sẽ mua cho cô số quần áo nhiều gấp n lần so với Huệ Nhi.

Sau khi gác máy, Thượng Linh rớt nước mắt cảm thông cho chỉ số IQ của cô nàng.

***

Sau này Thượng Linh mới hiểu, cô đã đánh giá quá cao sức quyến rũ và chỉ số EQ của Huệ Nhi. Rõ ràng cô nàng không hẹn được Diệp Thố ra ngoài. Cũng vô cùng rõ ràng, cô đã tự mình chui đầu vào rọ.

Rất lâu sau này, lúc ngồi suy nghĩ rút kinh nghiệm xương máu cho bản thân, cô luôn thấy vô cùng hối hận.

Phải có mật mã mới mở được chung cư của Diệp Thố, cô chỉ lo anh sẽ đổi lại mật mã sau khi bí mật bại lộ. Nhưng không ngờ cô lại mở được cửa ngay tức thì. Trong nhà không có ai, chỉ có điều đồ đạc hơi lộn xộn. Khắp nơi vương vãi những thứ vật dụng linh tinh như thể bị ném xuống đất khi đang tức giận. Trong khu quầy bar, có hai chai rượu vang đã uống hết sạch đặt trên bàn quầy hình bán nguyệt.

Thượng Linh nhún vai khinh miệt. Xem chừng tửu lượng của anh ta tốt thật, uống sạch hai chai rồi mà còn ra ngoài được. Thượng Linh không muốn lãng phí thời gian, chạy cấp tốc về phòng đóng gói hành lý. Cô ra sức nhồi tất cả quần áo đồ đạc vào trong va li, rơi ra lại nhét vào, lại rơi ra, tiếp tục nhét vào. Nhưng dù thế nào chúng vẫn cứ rơi ra, còn cô thì càng cố gắng nhét vào.

Khi đang gắng nhồi nhét đống đồ đạc đến phát điên lên, cô bỗng thấy có gì đó hơi lạ thường đằng sau, quay đầu nhìn lại, quần áo trong tay cô rơi hết xuống đất không một tiếng động.

Diệp Thố đang lặng lẽ đứng trước cửa phòng.

Chương 18: Thời Khắc Đen Tối Trong Chiều Tà


Sao anh ta lại ở nhà chứ?

“Anh làm cái quái gì thế? Sao về nhà mà không lên tiếng!” Ngay lập tức cô thấy có gì đó không đúng lắm. Anh đang mặc bộ áo choàng tắm, dây áo lỏng lẻo để lộ những giọt nước ẩm ướt long lanh như ngọc trai trên làn da trắng ngần.

Mùi hương bạc hà của sữa tắm và mùi rượu bao phủ toàn căn phòng. Rõ ràng không phải anh ta về nhà không một tiếng động, mà đã ở nhà ngay từ đầu.

Thượng Linh hối hận muốn đấm vào ngực mình: “Sao anh còn không đi ra đi!”

Cô không biết một câu nói vô thức đã làm mình lộ sơ hở. Gương mặt vốn đã lạnh lùng của “mỹ nhân” giờ này lại càng thêm phần tăm tối giá băng như đêm tuyết mùa đông, cô thấy lạnh run người khi nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp u ám ấy. Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Thượng Linh không cố nhồi nhét đồ đạc thêm nữa, ôm hết cả đống quần áo túi xách, chuồn ngay lập tức.

Lúc đi ngang qua người anh, cô cảm nhận rất rõ sự nặng nề và đờ đẫn trong không khí, cô bất lực ôm đống đồ đạc vội lao ra cửa. Nhưng vì lao ra mạnh quá, cô vấp ngay vào vạt dưới áo choàng của anh, hơn nữa vì chân bước quá vội nên đã kéo tấm áo choàng thắt lỏng lẻo trượt xuống vai anh, trong nháy mắt cả thân trên của anh hoàn toàn trống trải.

Thượng Linh lúng túng. Cô quay đầu định chạy, nhưng chân bị quấn vào dây áo choàng, không những không chạy nổi mà chiếc áo mỏng màu trắng của anh còn trượt xuống từ bên vai còn lại khi cô cố nhúc nhích.

Cô ném đồ đạc đi, tóm chặt lấy áo choàng trước khi anh hoàn toàn khỏa thân, kéo áo lên vai trùm kín lại cho anh. Sau đó cô gỡ dây áo đang cuốn vào chân, định thắt một nút thật chắc giúp anh.

Đúng lúc ấy cánh tay cô bị tóm chặt, cuối cùng anh đã lên tiếng: “Tối qua đi đâu?”

Giọng điệu chất vấn, ánh mắt lạnh lùng làm cô vô cùng khó chịu.

“Liên quan gì đến anh?”

Những ngón tay trên cánh tay Thường Linh như càng bóp chặt lại, cô bị ép phải dựa người lên tường hành lang, mùi rượu trong hơi thở anh thoáng qua mũi cô, không ngờ mùi vị lại có thể dễ chịu như vậy.

Anh nhắc lại một lần nữa: “Tối qua đi đâu với hắn ta?”

Thượng Linh không hề nhận ra đằng sau đôi mắt lạnh lùng ấy đang chất chứa bao điều giận dữ.

Cả một đêm anh chạy khắp thành phố S, thậm chí còn đến tận biệt thự của Phong Duy Nặc tại VIVS. Không tìm được người, cũng không có cách nào liên lạc được với cô.

Anh biết rõ hai người đang ở cạnh nhau, nhưng không tài nào biết được họ đang ở đâu, nói gì và làm những gì. Cảm giác bất lực ấy khiến anh thấy mình như quay lại quá khứ ngày xưa. Khi Thượng Linh vẫn còn là nàng công chúa kiêu sa vời vợi, khi Phong Duy Nặc là chàng trai duy nhất được phép đi bên cạnh cô, khi tất cả mọi người đều gọi Thượng Linh và Phong Duy Nặc là một đôi trời sinh. Khi anh chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn, dù cố gắng đến đâu cũng không bao giờ với tới được.

Cảm giác ấy vô cùng phức tạp, khi nhìn cô lúc này, rõ ràng anh là người ở trên cao kiểm soát tất cả, nhưng lại không thể thoát khỏi bóng đen thua kém đã thâm căn cố đế ấy. Thậm chí cả khi chất vấn dường như cũng vẫn thấy mình thật thấp kém.

“Tôi không phải báo cáo với anh tôi đi đâu với anh ấy.” Gương mặt cô u ám nhưng giọng nói còn lạnh lùng hơn: “Đấy là chuyện của chúng tôi! Còn nữa, bây giờ anh đã đính hôn rồi, tôi nghĩ tôi cũng không nên tiếp tục sống ở đây nữa. Mối quan hệ trước kia kết thúc tại đây, tháng này vẫn còn mấy ngày, số tiền hôm trước tôi trả lại anh có lẽ đã đủ trả cho mấy ngày đấy!” Nói xong cô định rút tay ra, nhưng thử cố mấy lần đều không được.

Cô nhíu mày: “Anh còn muốn thế nào nữa? Dù là trò cười thì cũng xem đủ cả rồi! Lẽ nào anh tưởng sau khi biết anh là ai tôi vẫn khúm núm như trước đây sao? Bỏ tay ra!”

Anh không buông tay, mà đè cả thân mình lên người cô, bị ép chặt lên tường, cô giãy giụa một hồi làm áo choàng của anh lại bung ra. Làn da với những đường nét tuyệt mỹ áp chặt xuống người cô qua lớp váy mỏng ngăn cách.

Cơ thể anh nóng bừng, sức nóng ấy khiến cô không chịu được. Nhưng dường như anh không hề cảm nhận được điều ấy, chỉ nhìn chằm chằm vào người đứng trước mặt mình.

“Không được tôi đồng ý, em đừng có hòng mà đi đâu!”

“Đừng có nói nhảm nữa, tránh ra!” Cô tức giận quát.

Đúng lúc này điện thoại đổ chuông dồn đập, Thượng Linh muốn rút máy ra, nhưng anh nhanh tay hơn rút điện thoại từ túi cô. Anh cúi đầu nhìn số hiển thị trên màn hình, tên người gọi nhấp nháy trên đó làm anh càng tức giận.

Anh ấn nút nghe, giọng nói dịu dàng của Phong Duy Nặc vang lên: “Tiểu Linh, anh đã suy nghĩ về việc em hỏi hôm qua. Nếu em đồng ý hối lộ thêm cho anh một nụ hôn nồng nàn nữa, anh sẽ đồng ý trả tiền…” Giọng nói của Phong Duy Nặc ngừng lại khi điện thoại đã tan thành từng mảnh.

Diệp Thố tức giận đã đạp nát điện thoại của Thượng Linh. Cô ngẩn người, anh ta dám đập điện thoại của cô ư? Sao anh ta dám làm thế vào đúng lúc cô vừa túng thiếu lại sắp thất nghiệp nữa.

Thượng Linh tức giận điên cuồng:

“Anh có quyền gì mà nghe điện thoại của tôi? Có quyền gì mà phá nát điện thoại của tôi? Bây giờ anh có tiền rồi thì sao chứ! Anh đừng quên trước đây anh chỉ là con trai của lái xe nhà tôi! Bố tôi cho các người việc làm, cho các người nơi ở! Bố tôi nuôi anh lớn! Anh làm như vậy là quên ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát!”

Diệp Thố tức giận tóm chặt lấy hai bên má cô, đôi mắt dường như sắp tóe lửa: “Tối qua em hôn hắn ta?”

“Liên quan gì…”

“Nói!” Anh gay gắt ngắt lời cô: “Nói ngay!”

Thượng Linh run rẩy khi bị anh quát. Lần đầu tiên cô thấy anh như vậy, cho dù trước đây cô từng chòng ghẹo Huệ Nhi, lại kéo thuộc hạ của anh đến tận thành phố X, cô cũng chưa từng thấy anh tức giận đến mức này.

“… Không phải hôn hôm qua!” Nụ hôn hôm tám đôi hẹn hò chỉ có thể coi như anh hôn trộm cô.

“Không phải hôm qua?” Đôi mắt anh lạnh lùng đáng sợ, đương nhiên anh hiểu rõ ẩn ý câu nói vừa rồi của cô: “Được lắm!” Đôi môi gợi cảm khẽ nhếch lên, cô nghe thấy tiếng cười ghê rợn từ trong miệng anh và hơi thở mỗi lúc một nặng nề.

Khi Thượng Linh nhận ra có gì đó bất ổn, anh đã nắm chặt cổ cô, hôn cô dữ dội. Đôi môi luôn lạnh băng lúc này trở nên nóng bừng, như ngọn lửa đang nghiền nát trái tim cô.

Thượng Linh cố khép chặt miệng, nhưng chỉ càng khiến anh thêm giận dữ đầm vào miệng cô. Đầu lưỡi mang vị rượu tách răng cô ra, tiến sâu vào trong đó, chiếm đoạt cô như đang phát điên lên.

Đầu lưỡi Thượng Linh đau đớn, cố gắng tránh né nhưng lại bị anh đè chặt, ép buộc cô phải tiếp nhận nụ hôn của anh. Càng lúc càng khó thở, cô vùng vẫy nhưng anh lại bám chặt lấy lưng cô, từ từ kéo cô ra khỏi hành lang. Cánh cửa đẩy ra, cô bị áp người lên đó, thấy mình giống như con cá sắp chết chìm, không thể hít thở hay cử động gì được.

Khi bàn tay anh trượt vào trong váy mình, cô biết anh định làm gì, càng vùng vẫy mạnh hơn, cố gắng làm tất cả mọi điều nghĩ ra được để chống lại anh. Cô ra sức vặn người đấm đá, thậm chí cắn anh, nhưng người đang ép chặt phía trên dường như không để tâm đến. Sự thua kém về thể lực giúp cô nhận ra, việc chọc tức một người đàn ông là điều vô cùng ngu ngốc. Cô cắn môi anh, anh càng ra sức cắn vào đầu lưỡi cô. Cô tức giận đá anh, anh cũng giày vò cô mạnh hơn.

Đống quần áo xộc xệch phủ trước ngực Thượng Linh, khiến cô gần như bán khỏa thân. Anh vùi đầu trên vùng xương quai xanh của cô, hôn thật mạnh lên đó. Anh túm chặt gáy cô, ép cô phải cứng người lại mặc cho đôi môi anh đang trượt dần xuống dưới.

Cơ thể Thượng Linh run rẩy, từng động tác của anh đều chất đầy ham muốn trần trụi, bùng cháy mãnh liệt trên thân thể cô. Nỗi hoảng sợ và một cảm giác lạ lùng khác như đang lan tỏa trong người, làn da cô bắt đầu nóng bừng lên.

Đáng buồn là lúc này, trong đầu Thượng Linh bỗng hiện lên hình ảnh A Thố thời niên thiếu. Ngày đó dù cô đi đâu, anh chàng béo phì ấy cũng đều theo sau. Những khi vui vẻ, Thượng Linh cũng cười với anh, có lúc bẹo má, vỗ vỗ vào bụng anh. Anh luôn ngoan ngoãn nghe lời cô, để mặc cô trêu chọc. Mặc dù lớn hơn Thượng Linh ba tuổi, nhưng A Thố chẳng cao hơn cô là bao. Cô hay chế giễu, nói anh ăn bao nhiêu đều phát triển bề ngang cả nên bề dọc mới không khá hơn được.

Mười ba, mười bốn tuổi đầu mà anh chỉ cao hơn một mét rưỡi, nhưng cân nặng lại vượt quá 75kg… Có lúc thấy A Thố đuổi theo đằng sau, cô cũng thấy hổn hển thay cho anh.

Thượng Linh thuộc diện dậy thì sớm, từ nhỏ đến lớn đều rất thanh mảnh, mái tóc đen dài, gương mặt thanh tú cộng thêm có nhiều quần áo đẹp nên dù đến đâu, cô cũng đều trở thành tâm điểm ngắm nhìn của các nam sinh. Cô nhận được nhiều thư tình đến độ cầm mỏi cả tay và cũng quen với việc được người khác tỏ tình ngay trước mặt.

Thông thường trong mắt cô, nam sinh chỉ chia làm hai loại, vừa mắt và không vừa mắt. Có lẽ do tiêu chuẩn của cô quá cao nên bao năm chỉ có duy nhất một người vừa mắt cô đó là Phong Duy Nặc, vừa đẹp trai lại vừa tài năng. Còn A Thố chính là kẻ không vừa mắt nhất trong số những kẻ không vừa mắt.

Đừng nói đến việc có thể cô sẽ có cảm tình với anh, chỉ cần anh đứng bên cạnh thôi là cô đã thấy khó chịu vô cùng. Nhưng anh lại chẳng bao giờ để ý đến thái độ đó của cô, dù cho nam sinh nào đang đứng ngay trước mặt bày tỏ tình cảm, anh cũng đều đứng bên cạnh im lặng không nói một lời.

Tâm trí cô giờ đây hiện lên khuôn mặt và hình dáng cậu thiếu niên béo tròn trong những ngày xa xăm. Sau khi bị đẩy lên giường, gương mặt trong ký ức và gương mặt ngay trước mặt cô trong khoảnh khắc bỗng trùng lặp nhau.

Đúng vậy, anh đã hoàn toàn thay đổi. Ở cạnh nhau bao lâu mà cô chưa từng nghĩ đến việc hai người thực ra chỉ là một: gương mặt đẹp hoàn hảo, tài giỏi hơn người, vô cùng lịch thiệp và rất lạnh lùng cao ngạo.

Nhưng giờ phút này khi đối diện với gương mặt ấy, cảm nhận những điều anh đang làm, cô bỗng thấy nổi da gà.

Cơ thể đang nóng bừng bắt đầu hạ nhiệt, cô khẽ cử động miệng: “Tôi ghét người béo!”

Diệp Thố chống người phía trên cô, hơi thở gấp gáp nặng nề. Đôi đồng tử u ám bất định, như có những áng mây đen lạnh lẽo lướt qua. Áo choàng vắt hờ hững trên thân hình hoàn hảo của anh, những nơi cơ thể hai người chạm vào nhau gần như đều trần trụi, làn da anh nóng bừng trong khi cô đang dần lạnh băng.

Thượng Linh cố vùng vẫy thêm, cơ thể đang áp phía trên như càng xiết chặt, đôi mắt anh đen tối hơn, rồi lại cúi đầu xuống hôn cô. Cô lảng tránh anh với ánh mắt căm ghét, anh với tay nắm chặt hai bên gò má, cướp đoạt ác độc đến mức như đang tuyên bố quyền sở hữu của mình. Hơi thở gấp gáp ghé sát bên tai, cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên: “Em là người tình của tôi. Đây là nghĩa vụ của em.”

“Không! Buông ra!...”

Anh lại lần mò trên cơ thể khiến hơi thở cô run rẩy. Gương mặt cô trắng bệch, dục vọng trong đôi mắt anh khiến cô càng lúc càng sợ hãi.

Anh hôn cô, nụ hôn cuồng nhiệt làm cô khó thở, những ngón tay dịch chuyển trên khắp cơ thể cuối cùng tóm chặt hai cánh tay không ngừng vùng vẫy, bắt cô giơ tay cao quá đầu.

Anh ngẩng đầu lên nhìn, sự lạnh lùng trong đôi mắt đã biến thành ham muốn mãnh liệt. Anh như đánh mất tất cả lý trí khi vừa thấy sự căm ghét và cự tuyệt trong đôi mắt cô: “Tôi đã nói với em. Tôi sẽ không khoan dung bất kì lần nào nữa.”

Bất cứ chuyện gì đều có thể thỏa hiệp được cả. Cô cần tiền, anh đưa cô tiền; cô cần quần áo, anh mua quần áo cho cô; cô thích xe, anh tặng xe; thậm chí cả con người anh cô đều có thể lấy đi. Chỉ có mình cô, anh sẽ không bao giờ buông tay.

Căm ghét cũng được, cự tuyệt cũng xong, tất cả đều không quan trọng.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Old school Easter eggs.